Chùm thơ của Phan Trung Thành

2014/11/11 18:8 - Nguồn : PHAN TRUNG THÀNH

 

NHỚ TRÊN ĐƯỜNG ĐI TÂY NINH

 
Ngày xưa còn chút bọt bèo
Từ sông Hương thẳng một lèo Hậu Giang
Qua phà nước xiết mang mang
Trên phà tôi ngóng phía bàng bạc mưa
Nước trôi không kể chi mùa
Dẫu qua sông cạn tôi thừa hiểu sâu
Những thằng biệt xứ chưa lâu
Thường mang ký ức gối đầu qua đêm
Tôi thì gối xấp thư em
Mỗi miền mỗi cảnh mỏng thêm mấy tờ
Từ từ mất hết trong mơ
Bốn mươi chừng đã bất ngờ hư hao
Bây giờ trên đường lao xao
Cái không cái có cái nào thực hư
Buồn không giấu được trong thơ
Khuya lăng lắc ngủ mà mơ còn buồn
Bây giờ cầm nước sông Hương
Thả trên lá mỏng đầy vườn cỏ xanh
Vuông trời gieo hạt cầm canh
May ra chùm nhớ rẽ cành cho tôi...
Ai mang em tắm ao trời
Cành sen lãng đãng tứ thời trong trăng
Đi ngang Toà thánh Tây Ninh
Ghé mua trái bắp giật mình nhớ em...
 
26.7.2014
 
 
TRƯỜNG CA VỀ NHỮNG GA TÀU
 
Những ga tàu
Đưa anh về đâu
Vạn nẽo đường Tổ quốc
Những thân tàu mang tiếng hụ còi vang
Trong cơn mơ em
Không có nghĩa chỉ ga tàu xuôi ngược
Không có nghĩa của loài hoa thứ nhất
Mãn khai từ trong sạch chuyến Bắc Nam
 
*
**
 
Mùa xuân mang thiên sứ mặt trời
Mặt trời cho em tiếng chim và lá
Mặt trời không mệt mỏi
Trước tình yêu sống dậy gấp trăm lần
Và ga tàu anh quên suốt mùa đông
Từ dịch chuyển đi về hơi hướng lạ
Nhưng trước em chưa biết mình vội vã
Với từ hôn đồng vọng mấy ga tàu!
 
Khi anh hiểu mình vào chuyến ga sau
Mang dáng dấp cuộc tình lãng tử
Tổ quốc đâu cũng là xứ sở
Đâu cũng là quê ngoại trú thân ta
Mai kiêu hãnh một đời hoa trắc nết
Về sông quê phủ phục bóng trăng mờ
Những ga tàu vẫn thức trong mơ!
 
Bình Chánh 1996-2014
 
 
TÀU CHỢ MIỀN TRUNG
   
Tàu chậm vào đêm càng sâu
bông lau ngả trắng vẳng qua cầu 
sủi tăm bọt cá mù khơi cội gió
thưa bóng chim chìm bến Câu Lâu
 
Tam Kỳ Tam Kỳ
ngủ đi cánh đùi gà lô xô
ngủ giữa bùng nhùng cá khô mực khô 
thổ âm còi tàu nhường lối
 
Giữa hai ray tàu dừng
anh chong một ngọn đèn về phía nhớ
em không đến kịp
nhưng gió vẫn thổi qua chỗ chúng ta ngồi
Sóng tháp Nhạn vỗ về 
Ghềng Ráng Ghềnh Ráng
ngủ đi thi sỹ của em
trăm năm làm sao chết một ngày?
 
Qua tháp Chàm tấm choàng đăng ten
dọc miền Trung lạc hồn mắt bão
bầy dê sao lặc lè trên đồi
đồi bóng lá giấc trưa quanh dốc
 
Bè lau xuôi kí ức
hàng ốc trườn da thịt miền Trung
trưa khô khoan tàu dừng anh nằm nhai hạt lựu
ngọt màu trắng đỏ cuối vòm thẳm sâu!
 
PTT