Chùm thơ “NHỮNG HẠT CÁT”
2013/9/19 16:57
CHIỀU
Chiều về Hồ Tây chầm chậm,
Mặt trời dần rơi xuống thấp
Nước hồ bỗng sáng long lanh…
Như là em đến với anh
MƯA
Nằm rừng hai mươi năm
Chừ mới về đến Huế
Đêm nghe mưa giật mình
Lại nhớ rừng vô kể..
SÓNG
Biết lòng trắc ẩn đêm nay
Sóng không men mà tôi say
Bởi con thuyền nhỏ chưa về bến
Bởi vầng trăng chưa đầy?
Tôi yêu em như yêu sóng
Không có men mà tôi cũng say
Tôi lảo đảo đi trong biển và ôm sóng
Chẳng thấy em đâu?
ĐÁ
Người thợ đá mỗi ngày một tị
Những vật dùng cho đời sống:
Cối đá, chân cột, tượng và Bia…
Và những khối Vuông, khối Cong
Vạn triệu khối, xây thành, làm nên Di Sản
Đục từng ly
Đến khi chết không có đủ thì giờ đục cho mình
Họ chăm chỉ suốt đời
một tấm bia trên mộ.
Ta như người thợ đá
Tự đục vào núi
Lấy đường đi của mình
NẮNG
Ta đội mưa trên đỉnh Trường Sơn, đợi nắng,
Chỉ thấy mưa tuôn xối vào mặt
Ta đi trên Trường Sơn dọc những mùa mưa
Không thấy mặt trời
Ngửa mặt lên không thấy mặt trời
Qua rừng quen, rừng lạ
Dép cao su mòn dốc đá
Cảm nhận? Cuộc đời
Buồn như tiếng mưa
Rơi trên lá rừng vắng lặng?
Những đoàn người âm thầm đi trong mưa rừng
Rì rầm tiếng lá
(Mặt trời ủ ở trong tim
Và đoàn người cứ đi,
rất lạ!)
Những đoàn người đã đi qua hai chục mùa mưa
Mặt trời như nhảy từ tim ra,
Để thấy giữa đồng bằng,
Vỡ òa
Nắng lóa!