Đi tới ngày mai
2014/2/5 11:52 - Nguồn : TUYẾT TRẦN
An tuyệt vọng. An cần phải nói chuyện với ai đó ngay lúc này. An vội lấy điện thoại gọi ngay cho Tuyết, người bạn thân duy nhất của cô.
Ảnh: internet
Tiếng chuông đổ, đoạn hát trong bài Thương do ca sĩ Lê Cát Trọng Lý thể hiện vang lên: “Đi kiếm nắng tận mây xa mong cho lòng ấm lại/để còn yêu mùa gió mới, để còn say tình chênh vênh...”. Giọng ca trong trẻo của Lê Cát Trọng Lý khiến An như bị cuốn trôi về chốn thiên đường tình yêu năm nào. Ở nơi đó, Lãng đang ghì chặt cây guitar trên tay đệm hát bài hát Diễm xưa trong đêm nhạc tưởng niệm cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ở trường đại học. Trong tiếng vỗ tay vang trời của nhóm sinh viên, đặc biệt là sinh viên nữ nhưng Lãng đã hướng ánh nhìn đích xác về phía An.
Ánh mắt ấy vẫn lờn vờn trong tâm trí An mãi cho đến ngày cả hai chạm mặt ở khúc rẽ vào cổng trường. An nghe tiếng ai gọi văng vẳng, vội gỡ tai phone đang nghe nhạc chưa kịp xác định vị trí âm thanh thì Lãng đã đứng trước mặt nàng hớn hở nói:
- Ba hôm nữa, nhóm anh có buổi biểu diễn nhạc rock tại hội quán sinh viên, em đến “ủng hộ” anh nhé!
Mấy hôm trước còn tỉ tê, thiểu não hát Diễm xưa, mình còn tưởng hắn đang thất tình, ai ngờ cũng hát rock cơ đấy?, An thầm nghĩ.
- Đúng là anh đang thất tình, nhưng mọi chuyện qua rồi. Lãng đáp trả như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, rồi chàng tiếp lời:
- Đừng trợn tròn mắt như thế, có gì ngạc nhiên đâu, anh nhìn thấy sự chia sẻ từ ánh nhìn của em trong đêm hát ở đêm tưởng niệm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Mình có chia sẻ gì khi nghe anh ấy hát Diễm xưa không nhỉ?, An thắc mắc. Nhưng mọi thứ khó hiểu đều bị xua tan bởi sự thật rằng, trái tim nàng đã bị ánh mắt Lãng thiêu đốt.
Lãng nói với An rằng, mình có một ước mơ cháy bỏng là trở thành ca sĩ nhưng ba, mẹ anh phản đối. An không biết người khác nghe Lãng hát có hay không nhưng tự trái tim mình, An cảm nhận được chất nghệ sĩ và tố chất của người ca sĩ trong Lãng. Những ngày mưa, An và Lãng cùng ngồi trong quán cà phê bàn luận về âm nhạc và nhâm nhi tách cà phê. Những khi An thu mình vì cái lạnh của cơn mưa chiều, Lãng ân cần khoác chiếc áo da ấm đang mặc lên người An. An ăn rất ít và ăn một cách thỏ thẻ, nhưng Lãng luôn kiên nhẫn chờ đợi, Lãng vui mỗi khi An ăn hết đĩa thức ăn. An cảm thấy được yêu thương, được che chở. Với An, Lãng không chỉ là người yêu mà còn như một người cha, người mẹ.
Nhưng rồi Lãng rời đi như cơn gió thốc qua sau lưng An mạnh bạo, quyết liệt và trơ trụi. Lãng ra đi không một lời giải thích. An không biết tại sao Lãng lại làm thế? Sự nhung nhớ cùng với nỗi cô đơn tột cùng khiến tâm hồn An trở nên khô khốc. Chợt cơn gió lạnh ùa đến, trí óc An quay về với thực tại. Dòng sông đang trôi, trước mắt An nhòa lệ, rộng mở như mời mọc An hòa mình vào dòng nước vội.
Có ai cần An? Giá có bà ngoại nhưng ngoại đã không còn. Ngay cả Tuyết cũng không thèm nghe điện thoại.
Trong lúc An xúc động đến độ không còn kiểm soát được bản thân thì chợt có cảm giác nằng nặng bên phía tay phải. Đó là một bé gái làn da cháy nắng, thân hình gầy gò, ăn mặc rách rưới, mắt đen tròn ngân ngấn lệ. Em cất giọng thảm thiết:
- Chị làm ơn giúp em với, em chỉ còn mỗi bà ngoại là người thân nếu không có gì ăn, bà ngoại sẽ không thể khỏi bệnh.
An lôi vội trong túi có bao nhiêu tiền liền đưa hết cho cô bé. Rồi nhanh chóng, cô bé hòa vội vào dòng người. Một người phụ nữ chạy bộ ngang qua dừng lại, nói với cô:
- Con bé đó diễn xuất giỏi lắm. Ba nó đau ốm luôn không làm gì được. Con bé thương mẹ nó vất vả nên thường đi xin tiền đỡ đần cho mẹ. Nói đoạn, người phụ nữ chạy tiếp về phía trước.
Lên năm, lên bảy, một đứa trẻ đã có trách nhiệm với gia đình, phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh. Còn mình lẽ nào... Như chợt hiểu ra, và vội đưa tay chặn dòng nước mắt, rồi quay gót trong ánh hoàng hôn chập choạng.
Trên chiếc giường nhỏ của căn phòng trọ, An bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời mình. Lần đầu tiên trong đời, An tự hỏi điều gì khiến tâm hồn mình trở nên hờ hững với xung quanh. Nhớ ba, mẹ, An muốn về nhà.
Đã hai năm rồi căn nhà nhỏ vẫn sạch sẽ như thế. An ôm chặt mẹ khi cô vừa nhìn thấy bà. An rưng rưng nước mắt gọi ba. Vẫn như thường lệ, bữa cơm tối được dọn trong một mâm cơm trước hiên nhà. Sau bữa cơm chiều, An lấy hết can đảm hỏi mẹ câu hỏi lâu nay ray rứt mãi:
- Vì sao ba mẹ luôn tranh cãi?
- Mẹ xem thường ba là người đàn ông không lo nổi cho gia đình, ba đã nghĩ như thế.
- Ba con có người đàn bà khác?
- Nhưng không phải, chỉ là hiểu nhầm. Gần đây ba mẹ mới phát hiện ra điều đó. Từ khi con lên học ở thành phố, con không nghe điện thoại của ba, mẹ. Ba, mẹ đã hiểu ra rằng, con không còn nhỏ dại nữa. Con đã quá chán nản cảnh nhà bất ổn và không cần ba mẹ nữa. Nhưng mọi chuyện qua rồi, giờ con đã về. Ba mẹ biết con đã sẵn sàng tha thứ cho ba mẹ. An đã vui biết bao khi không khí gia đình cuối cùng cũng đã yên ấm. An tiếc rằng, mình không dám đối diện với những đổ vỡ trong gia đình sớm hơn. Nếu sớm biết, quyền năng của con cái trong gia đình thì An đã không phải cô đơn một mình nơi xứ người chừng ấy năm trời.
Chiều nay, đi ngang qua phố huyện, An chợt nhìn thấy tấm poster quảng cáo bộ phim mới đang sắp khởi chiếu ở rạp phim. An mừng thầm, toan đạp xe thật nhanh đến rạp phim lấy vé xem phim miễn phí. Vừa qua khúc cua của con phố vắng, tay lái của An va phải một cánh tay đang cầm tập tờ rơi. Hàng trăm tờ bướm tung bay. An cố hãm phanh quay xe lại ngượng ngùng:
- Tôi xin...., An chưa kịp hết lời đã nhìn thấy ánh mắt người đó xuyên thẳng vào mắt mình.
Trong phút chốc, An nhớ lại ánh nhìn hút hồn mà Lãng trao cho mình. An vung tay tát mạnh lên mặt người đối diện in hằn năm ngón. An toan rút vội bàn tay lại thì nhanh như cắt, người đối diện chụp lấy cánh tay rồi dúi vào bàn tay An một tờ bướm. An liếc ngang thấy đại ý tờ bướm nói rằng, sáng ngày mai, tại nhà văn hóa, Chi đoàn thanh niên tổ chức buổi sinh hoạt cộng đồng chung tay bảo vệ môi trường.
- Tham gia đi, có lợi cho em đấy mà còn có lợi cho trái đất chúng ta đang sống. Tôi tên Tiến, em tên gì?
- Tại sao tôi phải tham gia vào buổi sinh hoạt này chứ?
- Không khí, nguồn nước bị ô nhiễm; rừng rậm bị phá hủy, diện tích đất trồng giảm đi, chất phế thải đang tiêu diệt màu xanh của trái đất. Trái đất đang bị hủy hoại và đe dọa cuộc sống của con người chúng ta. Em thấy đấy, thiên tai đã xảy ra nhiều hơn và sức tàn phá cũng lớn hơn nhiều là một ví dụ điển hình...
- Dừng lại, làm ơn, cho tôi biết anh là ai?, An ngắt lời.
Tiến nhanh chóng rút chiếc ví da lấy ra một tấm card visit trao tận tay An. An đọc to: Lâm Hải Tiến, Trưởng nhóm Vì môi trường sống chúng ta.
- Anh rảnh thật hén, cái chức trưởng nhóm quèn này cũng in card visit.
Người đối diện không nói gì. Tiến gỡ cặp kính cận khỏi mắt lau sạch bụi bằng vạt áo rồi mang trở lại.
- Với người qua đường nào, anh cũng quảng cáo như vậy hết đấy hả?
- Em nghĩ sao?
- Hay chỉ với gái đẹp?
- Anh nhận thấy em có tiền sử bạo lực. Có thể trong quá khứ đã phải chịu đựng những tổn thương tâm lý nào đó lớn lắm. Vì thế, các hoạt động cộng đồng sẽ đặc biệt có ích với em. Em nên...
- Chỉ vì thế thôi?
- Em rất đẹp, còn vì điều này nữa.
An không nói thêm, quay xe, đạp một lèo về nhà. Đẹp sao, An nhìn ngắm khuôn mặt mình trên gương. Lâu lắm rồi, An mới để ý đến lời khen từ một người khác giới. An cảm thấy vui. An vào mạng internet mở gmail để xem có ai liên lạc với mình. An như vỡ òa khi nhìn thấy email của Lãng gửi cho nàng sáng hôm trước. An đọc hết bức thư: “Anh xin lỗi vì đã ra đi đột ngột. Em vẫn thường hỏi vì sao anh lại biết em chia sẻ với anh qua ánh mắt. Thực ra, đêm nhạc hôm ấy, em mặc bộ đầm y hệt người anh yêu. Dáng em hao hao cô ấy, trong phút chốc anh đã nghĩ em là cô ấy. Nhưng cô ấy đã lấy chồng vì anh không đủ điều kiện như cô ấy mong muốn. Lúc đó, anh chỉ là thằng sinh viên. Rồi em biết đấy, anh đã nhìn thấy em. Nhưng anh không ngờ em lại dành nhiều tình cảm cho anh như thế. Anh vẫn không quên được cô ấy. Anh không đủ can đảm để đi với em trên con đường mà em chỉ là người thay thế nên quyết định im lặng ra đi, vì anh không biết nói sao với em. Hãy tha thứ cho anh”.
“Cảm ơn anh đã cho tôi biết thế nào là tình yêu. Đừng bận tâm về tôi làm gì. Tôi mạnh mẽ hơn anh tưởng. Anh hãy sống tốt trên con đường anh đã chọn”. An trả lời lại bức thư. An cảm thấy thanh thản vì cuối cùng An cũng biết vì sao mình bị bỏ rơi. An lấy di động gọi điện cho Tuyết, đã đến lúc mình phải liên lạc với Tuyết sau nhiều tháng dỗi hờn.
An chợt nhớ ra An cần phải tham dự buổi sinh hoạt vì môi trường sống của chúng ta vào ngày mai. An vội tìm trong tủ quần áo bộ đầm đẹp nhất...