Bâng khuâng, Nha Trang
Tôi đứng lặng dưới trời vần vũ
Em buông lời yêu xa
Núi cũ ưỡn mình khói phủ
Chốn này không kẻ mong ta
Nao nao rơi nhẹ buồn gần
Lưng trần, chân trần, hồn trần
Chiều loang rơi vàng đảo vú
Má nào chớm nhạt bồ quân
Áo xanh, trẻ xưa, Bến đá
Cây say bên biển xiên nghiêng
Hồn gió hằn trên gân lá
Mắt mơ xô nửa trời riêng
Trước ba chục năm sóng vỗ
Người hoang hỏi sao anh buồn
Nửa đời hòn chồng không vợ
Mây tuôn sữa trắng hoàng hôn
Chiều cuối Nha Trang mưa rụng
Ướt chạt lòng già sóng tung
Rũ bỏ mảnh buồm nắng đọng
Nửa cánh hải âu ngập ngừng